• Tâm sự của một kẻ nghiện đi phượt

  • Tâm sự của một kẻ nghiện đi phượt.

    Khác với những anh chàng tóc dài đuôi ngựa đeo chiếc máy ảnh gọn lỏn trước ngực rồi lang thang đến những miền xa xôi để kiếm tìm những khoảnh khắc cho bộ sưu tập của mình, người ta gọi họ có tâm hồn nghệ sĩ, còn những gã hay lang thang như tôi đây, người ta gọi là những kẻ quái gở với cái thú vui chẳng giống ai, yêu gì không yêu, sao lại yêu cái mùi bụi đường, cỏ cây vách đá ?




    Ta điều khiển con xe đuổi theo những mùa hoa dại, ta mải miết chạy theo cái nắng, theo mưa, theo mặt trời bóng núi giữa cái tuổi hai mươi còn nhiều hơn một thứ phải làm, để được gì? Có những lúc dừng chân bên một quán cóc nằm vắt vẻo trên bụng đèo rồi lại ngợi nghĩ về những chuyến đi, ta đi vì điều gì, ta đi vì người nào, liệu có phải thực sự ta khát khao chạm được hoàng hôn nên mải mê chạy đến chân trời hay chỉ là ta muốn chạy trốn cuộc tình với cái bóng hình người dưng vẫn còn ẩn hiện? Ta không biết, nhưng thôi, đèo núi còn dài, sông hồ còn rộng, tha hồ mà ta lang thang…





    Điếu thuốc lụi dần cũng là lúc phía cuối con đường ửng hồng lên những tia nắng đầu tiên, và lúc ta mồi điếu mới là khi sau lưng những sợi chiều tà còn sót lại đang dần chuyển mình vào tối. Một ngụm rượu cay đủ để ấm lòng kẻ lang thang, cái bụng rỗng tuếch lần nữa lại kêu, ta ghé vào một quán ven đường vắng vẻ ngốn trái bắp nướng còn khen khét mùi than khói, uống mấy ngụm chè xanh chát tê đầu lưỡi, có những gã xuề xòa ngồi đó chén cái má heo với vài chai rượu, có lão khác lại ngậm ngùi bên con xe kéo, mặt nhăn nhó như muốn khóc, lão nốc hớp rượu ong đựng trong cái chai thủy tinh quá cỡ rồi mặt mày nhăn rúm lại, là rượu đắng hay đời cay?



    Đôi lúc độc hành nó bơ vơ lắm, sâu trong tiếng động cơ êm ru trên những nẻo đường, nẻo đời quanh co dẫn vào xứ lạ, trăng chếch mái đầu, gió lạnh bờ vai, có tiếng loài chim ăn đêm thét lên những lời phiền não, đêm nay có ngủ hay không? Chà, có lẽ ta nên phóng xe vào phố, không phải đêm nay! Dạo vài vòng nơi con phố lạ và ghé vào mấy gánh hàng rong nhâm nhi vài thứ. Những cặp tình nhân? Họ cười, họ nói, họ kể nhau nghe về những chuyến phượt dài, rằng họ sẽ đi đến nơi này, đi về chỗ nọ, họ đi cùng nhau….
    Đi – hãy để cảm xúc của bạn đi theo. Hãy tự mình lựa chọn hành trình chứ đừng đơn thuần mua một gói “tour”, bởi sự phục vụ từ A-Z sẽ chẳng giúp bạn học thêm điều gì mà chỉ khiến chuyến đi dường như không bám bụi. Nhưng cũng chẳng ai bắt bạn đi với không một xu dính túi, hoặc liều lĩnh quăng mình vào những mối hiểm họa không biết trước.





    Thế giới xung quanh giống như một cuốn sách kỳ thú, mà nếu từ chối những chuyến đi và chôn chân một chỗ, bạn mới chỉ đọc được một trang
    Có khi xúc cảm héo mòn, những ý nghĩ non xanh úa tàn trong lồng ngực, chỉ ước sớm mai mở mắt ra đã thấy ngay một khung trời khác.
    Thì đi! Nếu đã đam mê, bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng để lên đường, trái tim luôn chuẩn bị cho những vòng cua gấp khúc, những đèo dốc thẳm sâu, những cung đường dài mê mải.
    Một chuyến đi “đầy ắp” phải có nghe, nhìn, ngửi, nếm và cảm. Mùi vị cuộc sống không thể mãi mãi là mùi cafe thơm lừng đúng chuẩn ở một góc quán sạch bong quen thuộc nào đó, nó phải là mùi của chuyến xe khách nhộn nhạo với đủ loại câu chuyện, đủ loại cuộc đời, mùi nắng khét cháy trên mái tóc, mùi thơm nức của đủ thứ đặc sản chưa rõ tên, mùi của cây và lá, mùi của những thành phố lạ…
    Mỗi khi tới một nơi nào đó, tôi thường thích lang thang trên đường, lân la vào những khu chợ hay lần mò quán xá vỉa hè. Sống như người ta đang sống, đó là cách khiến tôi cảm thấy mình luôn là người quen giữa một vùng đất lạ.

    Trăng có bao giờ hiểu được ta đâu mà giả vờ an ủi chi bằng những ánh tơ vàng không đủ ấm, sắp đến lúc ta được trở về, sắp đến lúc ta lại thèm được trở về nhà dẫu là lý do gì đi nữa. Ta lại về với cuộc sống xô bồ thường nhật, ta lại về với căn phòng bốn góc phong rêu, về với nỗi đau, về với hạnh phúc để rồi một ngày không xa khi ta mệt mỏi, ta lại bắt đầu những chuyến đi sâu…
    Ta ngồi đây, ta đang ở đâu? Mai ta đi, ta đi nơi đâu? Ai biết những gã lang thang sẽ đi bao lâu, đi đến nơi nào, vì đơn giản không ai biết họ đi vì lý do gì. Khi nào họ đi, khi nào họ dừng và khi nào họ đến? Bao giờ họ quên? …